NGƯỜI BÌNH THƯỜNG ĐẶC BIỆT
NGƯỜI BÌNH THƯỜNG ĐẶC BIỆT
Có một cô bé nói với mình rằng: “Học giỏi như chị thì có thể kiếm tiền, mua nhà, xe hay làm ba mẹ chị tự hào…”
Bỗng nhiên lại giật mình! Nếu lỡ mình học không giỏi? Nếu lỡ sau này mình không kiếm được nhiều tiền? Nếu lỡ sau này không thể mua nhà cũng chẳng mua được xe?….. Và hàng ngàn câu “Nếu lỡ…?” khác.
Nếu lỡ những điều đó xảy ra, ba mẹ sẽ không yêu thương mình nữa, sẽ không tự hào về mình nữa???
Từ bao giờ không biết, “học giỏi”, “kiếm nhiều tiền” đã trở thành chuẩn mực để trở thành những đứa con “ngoan”, rồi “con nhà người ta”…
Đúng là cha mẹ sinh con ra, họ có quyền kì vọng vào con mình. Nhưng cái sai của nhiều người là đặt hết kì vọng, đánh cược tất cả vào những đứa trẻ để rồi đánh mất đi hạnh phúc của bản thân, và của cả những đứa trẻ ngây thơ đó. Áp lực từ học tập, công việc vốn dĩ đã lớn. Nếu phải nhận thêm áp lực từ gia đình nữa thì có quá khó khăn? (Xin lỗi vì đoạn này có thể đụng chạm đến nhiều người!)
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ ba mẹ ép mình phải đạt được điểm 10 ở lớp, chưa bao giờ ép mình phải trở thành bác sĩ, kĩ sư hay đi theo con đường của bố mẹ. Và một điều đặc biệt nữa: chưa bao giờ lấy “CON NHÀ NGƯỜI TA” ra để dạy chị em mình.
Có một điều mà ba mẹ vẫn luôn nói với mình rằng: “Ba mẹ không quan trọng sau này con làm nghề gì, miễn là con có thể tự nuôi sống bản thân, không vi phạm đạo đức, pháp luật. Và… nhất định phải hạnh phúc!”
Điểm số bạn đạt – không nói lên hết năng lực của bạn.
Tiền bạc bạn có – không nói lên hết nhân cách của bạn.
Công việc bạn làm – không nói lên hết được bạn là ai.
Khi mình nói với cô bé đó rằng mình cũng không giỏi giang gì, chỉ là do chăm chỉ, cố gắng và thực ra có nhiều người còn giỏi hơn thế nữa. Nhưng cô bé lại nói một câu khiến mình lại suy nghĩ: “Đối với người bình thường như em, vậy là giỏi rồi!”
Em nói đúng! Em bình thường! Mình bình thường! Và tất cả mọi người đều bình thường! Chúng ta còn có một điểm giống nhau nữa: chúng ta đều là NHỮNG NGƯỜI BÌNH THƯỜNG ĐẶC BIỆT! Mình tin rằng trong mỗi người ai cũng có một đam mê, và chính đam mê ấy sẽ khiến chúng ta trở nên ĐẶC BIỆT.
Có một điều mình nhận ra rằng: mỗi người có một định nghĩa về “giỏi” khác nhau, thước đo về “thành công” cũng khác nhau! Đạt điểm 8 là ước mơ của người chỉ đạt điểm 5 nhưng lại là thất bại của người muốn đạt điểm 10! Điều bạn cho là bình thường lại trở nên phi thường với nhiều người khác. Mình không phải là CON NHÀ NGƯỜI TA. Mình cũng từng nghĩ rằng mình chỉ là đứa bất tài, vô dụng khi nhìn bạn bè lần lượt thành công, cả về tình cảm lẫn công việc. Nhưng rồi chợt nhận ra, cuộc sống của mình lại chính là điều người khác ngưỡng mộ!
Vậy nên, đừng áp đặt bất cứ tiêu chuẩn của người khác lên bản thân mình nữa nhé! Bạn là ĐẶC BIỆT, bạn là DUY NHẤT!
Đạt điểm thấp – không có nghĩa bạn là kẻ thất bại.
Kiếm được ít tiền – không có nghĩa bạn là một người nghèo.
Làm việc chân tay – không có nghĩa là bạn không tài giỏi.
Nếu có ai đó vẫn còn nghĩ rằng trở thành bác sĩ, kĩ sư, kiếm được nhiều tiền mới khiến ba mẹ tự hào, mới là những người giỏi giang thì LÀM ƠN, HÃY DỪNG LẠI!!!
ĐỪNG nghĩ về công việc mà bạn muốn làm nữa mà thay vào đó hãy nghĩ về cuộc đời mà bạn muốn sống. Công việc, chỉ là một phần để tạo nên cuộc sống bạn mong muốn.
ĐỪNG để công việc trở thành thứ duy nhất đại diện cho bản thân.
BẠN LÀ AI, quan trọng hơn BẠN LÀM GÌ!
Và mình muốn nói một điều rằng, cho dù bạn có đạt điểm 10 hay không, cho dù bạn có là bác sĩ, kĩ sư hay không, cho dù bạn có kiếm được nhiều tiền hay không, thì mình tin rằng bạn vẫn luôn là người mà ba mẹ bạn yêu thương nhất!
CÓ THỂ BẠN SẼ QUAN TÂM BÀI VIẾT:
TRÊN ĐỜI NÀY KHOẢNG CÁCH NÀO LÀ DÀI NHẤT?
LÀM SAO ĐỂ RÚT NGẮN KHOẢNG CÁCH THẾ HỆ?
*XIN LƯU Ý: Nội dung trên đây thuộc sở hữu của trang web Hành trình của Jenjen. Nếu bạn muốn sao chép hoặc sử dụng bất kì nội dung của trang web, vui lòng để lại bình luận dưới các bài viết hoặc liên lạc qua địa chỉ email: jenng279@gmail.com. Mong bạn ghi rõ link và nguồn khi chia sẻ mọi nội dung của trang web jenjenjourney.com đến các phương tiện khác! Chân thành cảm ơn!