HOME SỐNG TÂM SỰ

THƯƠNG CON, MÁ ĐỂ DÀNH!

THƯƠNG CON, MÁ ĐỂ DÀNH!

Ngày biết đang mang trong mình một hình hài nhỏ xíu, má bắt đầu chắt chiu để dành!

Mỗi lần đi chợ, ngoài thức ăn ra, trong giỏ còn là mấy thứ đồ bé bé. Khi thì đôi tất xinh xinh, khi thì cái yếm nơ điệu đà.

Ngày đón chào thiên thần nhỏ của má, má để dành từng dòng sữa nóng để con no say trên bầu ngực. Tờ lịch ngày con chào đời, má cẩn thận ghi rõ giờ rồi cất vào trong tủ.

Má để dành từng câu hò lời ru đưa con vào giấc ngủ.  “Ầu ơ… ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi…” Nhiều bài hát, má không nhớ hết tên. Chỉ biết là bà ngoại để dành cho má, má để lại cho con.

Ngày con bi bô tập nói, má để dành bao lời hay ý đẹp cho con. Má dạy con hai chữ “quê hương” thiêng liêng làm sao? Má dạy con hai chữ  “gia đình” hạnh phúc nhường nào? Và cũng dạy con hai chữ “làm người” khó đến bao nhiêu?

Má chắt chiu từng hạt gạo nuôi con lớn. Má dạy con một hạt gạo là bao giọt mồ hôi đổ xuống, là bao nhiêu tháng ngày dãi nắng dầm mưa đến còng lưng của nội. Má dạy con sau này dù có là ai, có ở đâu, cũng đừng bao giờ quên rằng con sinh ra từ gốc rạ.

Má để dành một câu chuyện để rồi vào ngày đầu tiên con bước chân vào cổng trường, má kể. Nhà ngoại nghèo nhưng có hai thứ ngoại để lại cho má là vô giá, giờ má cũng để lại cho con. Con ngây thơ xòe tay ra, má nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ chỉ vào hai chỗ. Một nơi có  “kiến thức” và một nơi có “tình yêu”.

Má để dành cho con nụ cười ngày con tặng má điểm 10 đầu tiên, ngày con đậu vào ngôi trường mà con mơ ước và cả ngày con vinh dự cầm trên tay tấm bằng màu đỏ bước vào đời.

Má để dành cho con cả những giọt nước mắt khi con chưa ngoan, khi con không đạt được điều con muốn và khi con quyết định bỏ lại tất cả sau lưng để đi tìm ước mơ của đời mình.

Tuổi trẻ của má, con biết má chẳng giữ cho riêng mình. Mỗi ngày tỉnh giấc là mỗi ngày nỗ lực vì con. Người ta cố gắng để được làm ông này bà nọ. Má cố gắng chỉ để được nhìn thấy gương mặt thơ ngây, hạnh phúc của con.

Lòng bao dung và vị tha, má cũng cho con tất. Con chẳng phải là “con nhà người ta”, chẳng phải lúc nào cũng đúng. Nhưng con biết một điều dù con có sai đến đâu, vẫn có má đằng sau mỉm cười tha thứ. Vì với má, con từng là một đứa trẻ và bây giờ vẫn là một đứa trẻ, chỉ khác là trong hình hài của một người lớn. Vì với má, chẳng cần ganh ghét hơn thua, chỉ cần con bình yên là đủ. 

Và cứ thế con dần lớn khôn, con bước vào đời bằng những thứ má để dành. KIẾN THỨC, TÌNH YÊU VÀ NGHỊ LỰC. Cả một đời cực nhọc, má để hết lại cho con. Con của ngày hôm nay: trưởng thành, biết đồng cảm, biết sẻ chia. Con của ngày hôm nay: tự bước trên đôi chân của mình, mạnh mẽ, tự tin.

NHƯNG RỒI CON TỰ HỎI, CUỐI CÙNG MÁ CÒN LẠI GÌ?

*Nguồn ảnh: canva.com

Có thể bạn sẽ thích đọc:

LỚN LÊN RỒI CON SẼ HIỂU!

CÓ MỘT NGƯỜI MẸ MANG TÊN BÀ NGOẠI

CON CÓ MỘT SIÊU ANH HÙNG!

*XIN LƯU Ý: Nội dung trên đây thuộc sở hữu của trang web Hành trình của Jenjen. Nếu bạn muốn sao chép hoặc sử dụng bất kì nội dung của trang web, vui lòng để lại bình luận dưới các bài viết hoặc liên lạc qua địa chỉ email: jenng279@gmail.com. Mong bạn ghi rõ link và nguồn khi chia sẻ mọi nội dung của trang web jenjenjourney.com đến các phương tiện khác! Chân thành cảm ơn!

Trả lời